Bài Học Cuộc Sống

Chấp Niệm Là Gì? Buông Bỏ Chấp Để Có Cuộc Sống An Nhiên

Chấp niệm là gì? Buông bỏ Chấp niệm với người khác cũng là buông bỏ chính mình? Làm thế nào chúng ta có thể buông bỏ Chấp niệm?

Chấp niệm là gì?

Chấp niệm là khái niệm cố hữu tồn tại trong lòng người, là sự day dứt khi đánh mất một thứ gì đó, hay những ước nguyện không thể thực hiện được… nó tạo nên một dấu vết để mỗi khi nghĩ đến người ta lại nhớ đến. một nỗi đau khác không biết bao giờ nguôi.

Có nhiều loại Chấp niệm nhưng thường có 2 loại chính là Chấp niệm tình cảm và Chấp niệm sự nghiệp.

  • Chấp niệm về tình yêu: Là sự không cam lòng, day dứt khi không lấy được người mình yêu, hay sai lầm đánh mất đi tình cảm quý giá… Là sự tồn tại dai dẳng cào xé như những chiếc gai âm ỉ trong tim khiến người mang nó khó có thể từ bỏ và cố gắng tiến lên bằng bất cứ giá nào với hy vọng đạt được mục đích… tất nhiên là tùy vào mức độ nặng nhẹ và tính cách tùy nghi của mỗi người mang nó.
  • Chấp niệm về sự nghiệp: Sự ngần ngại, day dứt khi mình chỉ là một con số không tròn trĩnh trên cõi đời này, hay ước mơ khát khao vươn lên những tầm cao trong xã hội, có được một công danh sự nghiệp ổn định tổ tông và ngẩng cao đầu trước thiên hạ mà không chút hổ thẹn. một con người. Chữ Chấp niệm này tạo cho người mang một sự thôi thúc mạnh mẽ về tinh thần học hỏi, phấn đấu để đạt được mục tiêu đề ra, dù phía trước có gian nan đến đâu cũng sẽ gặt hái được thành công…

Chuyện nhỏ về Chấp niệm

Một em thò tay vào lọ lấy kẹo, muốn lấy nhiều một lúc nên đã lấy một vốc lớn, kết quả là tay em bị kẹt ở miệng lọ, không rút ra được nên sợ rằng anh ấy đã phá vỡ. khóc. Ông nội nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con trai, chậm rãi nói: “Con xem! Chú vừa không muốn rời xa mấy viên kẹo đó, vừa muốn rút tay ra, giá như chú biết đủ một chút, bớt một chút đi, nắm tay của con.” tự nhiên sẽ đủ nhỏ để có thể kéo nó ra!”

Trong đời sống tinh thần, để “được” cần phải có đầu óc thông minh, và để “bỏ được” lại càng cần phải có trí tuệ và dũng khí. Con người luôn chỉ tìm cách chiếm hữu mà ít khi biết từ bỏ đúng lúc. Vì vậy, người có tiền mệt mỏi vì tiền, và người có tình cảm bị tổn thương bởi tình cảm …

Biết từ bỏ tất nhiên không phải đòi hỏi chúng ta không làm gì cả, nhưng đã hành động thì không nên quá đặt nặng thành – bại, được – mất: tiền thì tất nhiên phải kiếm được, nhưng kiếm được thì đã đành. nó là, nó phải được sử dụng một cách hợp lý, không giống như Grandet, người giữ tiền và không chịu tiêu nó; tình yêu nên hy sinh, nhưng không nhất thiết phải đáp lại …

Trong con mắt của người thường, vạn vật trên đời đều là vật có thật, con người luôn nhìn sự vật trên đời bằng con mắt vốn có của mình, dùng con mắt thế gian để đánh giá vạn vật nên thường mê muội. những phiền não thị phi khiến lòng nghi ngờ, cuộc đời thêm nhiều đau khổ mà không biết làm cách nào để thoát khỏi nó.

Muốn giải thoát phiền não nơi nhân gian, muốn giữ tâm thanh tịnh như nước, nếu chỉ dựa vào cái gọi là “trí huệ” ở thế gian thì vĩnh viễn không đủ, rất nhiều lúc chúng ta cần một dũng khí, chính là dũng khí từ bỏ Chấp niệm.

Có thể rất khó, nhưng cuối cùng một ngày bạn sẽ phải học cách không nhìn lại quá khứ mà chỉ tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng nói đến điều tốt đẹp, đừng hỏi tương lai, cho dù lần này mưa gió có nhanh chóng qua đi, anh cũng hy vọng cuối cùng em có thể nói câu “Cuối cùng anh cũng có thể buông tay em, buông tay chính mình. ”

Chấp là nguồn gốc của khổ đau

Có người cầm cục gạch đánh chó, con chó bị cục gạch đập vào người nên nó giận quá quay sang cục gạch sủa. Anh ta không biết thủ phạm là ai, chỉ biết viên gạch làm anh ta đau. Cũng như vậy, cái làm ta đau khổ không phải từ bên ngoài mà do chính ta vô minh, vô minh và chấp trước tạo nên.

Vô minh hay còn gọi là si mê không dễ định nghĩa rõ ràng cho mọi người, chỉ khi thực sự trải qua đau khổ, chúng ta mới cảm nhận được bản chất thật của nó.

Vô minh theo triết lý nhà Phật là không hiểu luật nhân quả, nhân quả của khổ đau và con đường diệt khổ, không thấy được bản chất thật của sự vật, không thấy được lẽ thật của cuộc đời, không nhận ra được chủ hay Phật tánh trong mỗi người và là cái thấy không minh mẫn bị bóng tối bao phủ. Vô minh là quan điểm sai lầm về thân và tâm suy nghĩ, suy nghĩ là có thật. Nhân quả rất công bằng và công bằng, khi đã gieo nhân lành hay ác thì dù trải qua trăm ngàn kiếp vẫn không mất đi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Một người hiểu rõ nhân quả sẽ không bao giờ dám làm điều xấu, trái lại luôn làm điều thiện, điều thiện.

Do si mê, tham lam chấp trước vào thân – tâm làm nên cái ngã, từ đó ham muốn chiếm hữu về mình nên suy nghĩ và hành động sai trái, thấy có ta, có người, có muôn loài, vạn vật nên dính mắc vào. Nó. Tâm là đầu mối của các phiền não, nó hay suy nghĩ, nghĩ ngợi nên gọi là một niệm; nó thường nhớ nghĩ về quá khứ hay hiện tại gọi là ý niệm; nó hư ảo, huyền ảo nên gọi là tưởng, còn nó có khả năng phân biệt, hiểu biết nên gọi là thức.

Do phân biệt, hiểu lầm nên nhận thức không biết thực tướng của các pháp là vô ngã, không có chủ thể cố định, từ đó sinh ra tri kiến sai lầm, chấp trước vào ta, người và chúng sinh. Bám vào cái “tôi” rồi bám lấy cái “của tôi” như vợ tôi, con cái tôi, nhà cửa của tôi, tài sản của tôi, xứ sở của tôi. Con người thế gian như vậy không có gì sai, nếu thế gian này không bám vào cái “tôi” và cái “của tôi” thì con người sẽ sống như thế nào?

Bởi vì cuộc sống này là như vậy, chúng ta không thể làm gì khác, và cuộc sống vẫn còn những ước muốn, nhưng chúng ta phải ước ao làm sao cho có ý nghĩa. Ở đây, vì lòng từ bi, Đức Phật chỉ cho chúng ta thấy thân tâm này thật sự không phải là ngã để con người bớt đi những chấp trước, chấp trước và làm khổ nhau. Thực ra đã khiến ai muốn biết đủ cũng khó, chỉ có một bên muốn nhiều mà mãi không chán. Lòng tham càng nhiều thì tội lỗi càng phát sinh, lòng oán hận thù hận nhau không bao giờ dứt.

Người Phật tử chân chính thường muốn biết đủ ít để sống một cuộc đời nhàn tản, không cần lao nhọc và luôn lấy trí tuệ làm gốc để chuyển hóa khổ đau thành an lạc và hạnh phúc. Tiền bạc, vật chất, danh vọng, sắc đẹp chỉ là phương tiện để chúng ta hưởng thụ cuộc sống và dấn thân phụng sự. Bồ tát biết rõ tác hại của nó nên không si mê, mê đắm mà đi cùng mọi người giúp họ vượt qua chính mình.

Thế giới chúng ta đang sống hiện nay là một cõi dục vọng, một cõi mà dục vọng của con người vô biên như giếng không đáy. Người nghèo thiếu trước hụt sau luôn mưu cầu có thật nhiều tiền thì không có gì đáng nói; Ngược lại, người ta dù giàu có đến đâu cũng không hài lòng nên làm việc ngày đêm mà không bao giờ biết đủ.

Người muốn biết ít thì dù thiếu một chút cũng không sao, vì cuộc sống luôn bình yên và hạnh phúc. Người nhiều dục vọng thì phải chịu khổ liên tục không ngừng, khi không được thì tham lam muốn bằng nên phải khổ; được rồi lại sợ mất nên cố giữ, như vậy lại càng khổ; không giữ được nên bị mất, lại càng khổ; cuối cùng khổ, khổ, khổ, có khi khổ rồi không muốn sống nữa.

Vậy ai là người đau khổ? Có ai bắt mình phải chịu khổ? Chỉ có tôi làm tổn thương chính mình. Biết vậy, chúng ta có nên quá tham lam hay không? Đa số người trên đời đều bám vào tiền bạc, của cải, vật chất mà quên đi phần tinh thần nên sẵn sàng chém giết lẫn nhau dù là ruột thịt.

Từ những năm 90 trở lại đây, khi đất nước chưa phát triển, đất đai còn quá rẻ nên cuộc sống của nhiều người rất yên bình và hạnh phúc, ít ai nghĩ đến lợi nhuận. Đất nước sau này dần đổi thay theo năm tháng, đất đai bắt đầu có giá, nhiều gia đình tiền mất tật mang vì tranh chấp, kiện cáo nên họ hàng thành thù; Cuối cùng, cả hai bên đều trắng tay và tình anh em, cha con, vợ chồng, cháu chắt trở nên xa lạ. Người chết, người vào tù, con nói cha mẹ chỉ vì biên giới.

Đức Phật Thuyết Pháp Chấp niệm

Trong con mắt của người thường, vạn vật trên đời đều là vật có thật, con người luôn nhìn sự vật trên đời bằng con mắt vốn có của mình, dùng con mắt thế gian để đánh giá vạn vật nên thường mê muội. những phiền não thị phi khiến lòng nghi ngờ, cuộc đời thêm nhiều đau khổ mà không biết làm cách nào để thoát khỏi nó.

Muốn giải thoát phiền não nơi nhân gian, muốn giữ tâm thanh tịnh như nước, nếu chỉ dựa vào cái gọi là “trí huệ” ở thế gian thì vĩnh viễn không đủ, rất nhiều lúc chúng ta cần một dũng khí, chính là dũng khí từ bỏ Chấp niệm.

Có thể rất khó, nhưng cuối cùng một ngày bạn sẽ phải học cách không nhìn lại quá khứ mà chỉ tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng nói đến điều tốt đẹp, đừng hỏi tương lai, cho dù lần này mưa gió có nhanh chóng qua đi, anh cũng hy vọng cuối cùng em có thể nói câu “Cuối cùng anh cũng có thể buông tay em, buông tay chính mình. “